không tên p2.. tác giả Đi Tìm Niềm Tin

Tôi cứ mãi suy nghĩ mà không để ý tới bọn bạn đang nhìn chăm chăm vào tôi. bọn nó cứ nhìn tôi như thể tôi là vật thể lạ vậy. rồi có tiếng lay mạnh. 
Này việt... mày đang tơ tưởng gì thế.. đang nghĩ đến em nào ah. đó là tiếng thằng H.
Tôi: à. có nghĩ gì đâu, bọn bây song hết rồi ah. thế đến tao nhé.
nói song tôi quay sang múc nước rửa tay, chân mặt mũi...
H: tụi tao vào trước nhé. mày vào sau nhé..
Tôi: ok
rồi bọn nó kéo vào hết chỉ còn lại mình tôi với cái suy nghĩ dỡ dang trong đầu. và rồi tôi cũng bừng tỉnh... thôi cứ vào ăn đi đã, đói lắm rồi. chuyện đó gác bên đi. haizzz. chán quá
Tôi bước vào nhà đi ngang qua phòng chị tôi ko quên nhìn ngấm đôi dép của chị,, nói dép chứ thật ra ra đôi guốc gỗ được làm bằng thủ công mà con gái trong làng đều rất thích.
tôi bước đi chậm lại. từ từ để được nhìn kỹ hơn. và trong đâu tôi chợt nghĩ ra 1 ý... tôi sẽ giả vờ té để được úp mặt vào đôi guốc của chị Lan...
và y như kế hoạch. khi mặt tôi đã ở trên đôi guốc chị tôi cố giả vờ như mình bị té thật và " Phịch.." lúc này mặt tôi đã úp vào đôi guốc của chị. tôi tha hồ hôn. hít.. và không quên le lưỡi của mình ra và liếm dù chỉ là trong giây phút ngắn ngủi...
nhưng nhiu đo cũng đủ làm tôi thấy dễ chịu hơn cho cái sở thich bệnh hoạn này...
tôi cứ úp mặt vậy mà ko thèm đứng lên.. dã vờ xoa xoa cái chân. nhưng mặt thì vẫn úp vào đôi guốc. đột nhiên có người hất hất chân tôi.. ui.. đó là chị Lan..
Lan: đứng dậy e. đi gì mà để té lộn nhào thế ko biết. lớn rồi mà như con nít ấy.. ah mà guốc chị thơm lắm hay sao mà em cứ úp mặt vào đó hoài vậy Việt...hjhj
tôi nghe câu nói này của chị cảm xúc trong long tôi ko thấy quê mà cảm thấy hưng phấn tột cùng, lời nói của chị như mỉa mai tôi làm tôi kick thick. thằn nhỏ bắt đầu cương lên nhưng lại xìu xuốn bởi tiếng trêu của mấy thằng bạn
...hhaha. nhà đâu có ếch đâu mà mày chụp thế Việt...
đồ ăn nhìu lắm ko cần bắt ếch đâu... haha
Lan: thôi ko cười bạn. hjhj. mà chị buồn cười quá. 
chị Lan dơ tay đỡ tôi zạy. lúc này tôi mới nhìn cận mặt chị lan. 
chị có đôi mắt to. tròn long lanh. hàng mi dài cong đen, mũi cao và đôi môi nhỏ nhắn. làn da trắng mịn ko có 1 hột mụn.. ây za.... trong đầu tôi nghĩ. chắc chị là người con gái đẹp nhất sứ này rồi... 
Lan: em nhìn chị kinh thế. chưa thấy người đẹp ah. hjhj
tôi gãi gãi đầu ... ah. hjhj. chị. chị. đẹp thật mà. hjhj
chị lan cười nhẹ 1 cái rồi bảo tôi ra anư đi. ko nguội hết bây giờ.
và đó là lần đầu tiên tôi được trực tiếp liếm, hôn, hít trên đôi guốc chị. cái cảm giác lân lân khó tả cứ theo tôi..
ăn uống song về đến nhà, tôi bay vào giường ngẫm nghĩ lại. ngâm nghĩ chuyện tối nay. ngâm nghĩ lại câu nói đùa của chị.. cứ thế tôi cười 1 mình như 1 thằng điên. rồi chìm vào giấc ngủ...
Rồi thời gian trôi. đã đén lúc tôi và bon nó lên phố học. tôi thì thi đậu vào trường kinh tế theo ý nguyện của ba mẹ tôi. còn 3 đứa nó thì thi được vào trường công nghiệp...
tôi được ba mẹ gởi ở nhà chú thím trên phố... còn 3 đứa nó thì mướn 1 ngôi nhà cấp 4 ở với nhau...tuy nhà cấp 4 nhưng được 2 phòng ngủ khá rộng.. nhưng bọn nó thì chỉ ở cùng với nhau 1 phòng như gay vậy. hjhj
vì lịch học hơi kín và chỗ ở cũng khá xa nên thời gian này cũng ít gặp nhau..
hằng ngày ngoài việc đến trường khi về nhà tôi phụ dọn dẹp nhà cửa cho chú thím.. 
chú tôi làm nghề kinh doanh nội thất, hằng ngày toàn ở cửa hàng chỉ tối mới về nhà,, thím tôi thì làm giáo viên cấp 2.. cuộc sống 2 vợ chồng cũng dư dã. thỏa mái...
ban đầu thì tôi cứ nghĩ nhà chú mình thì mình cũng tự do. muốn h cũng đựoc, vì mỗi lần về quê chơi chú thím thường hay cho tiền và vui vẻ với mình, vì vậy tôi thản nhiên xem chú thím như ba mẹ của mình mà không nghĩ đến chuyện j khác
Nhưng đời ko như mơ... hôm đó tôi đi với bạn mới trong lớp về hơi trễ, khoảng 9h đêm. khi về đến nhà tôi mở cửa bước vào như thường lệ, khóa cổng song tôi bước vào nhà, định kím chú thím để chào nhưng khi tôi xuống gần tới bếp thì tôi vô tình nghe được chú thím nói chuyện với nhau..nói rất nhìu nhưng đến đoạn này đã làm tôi cảm thấy tủi thân..
Thím: nhà có 2 vợ chồng tự nhiên có thằng Việt làm em ko thỏa mái, anh nghĩ cách nói chuyện với ba mẹ nó đi. chứ cứ thế này em khó chịu lắm
Chú: thôi dù j cũng là cháu ruột của anh. mà cũng là cháu em. anh chị dưới que khó khăn gởi nó lên đây cho ăn học cũng là quá rồi, mình giúp được j thì júp. với lại nó cũng ngoan, biết nghe lời mà..
Thím : tùy anh. anh làm j thì làm. e thì e ko thick rồi đó..
Chú: thôi thôi. để anh tính. khổ quá.
tôi đứng chết lặng khi nghe thím nói như vậy. từ trước h tôi rất tôn trọng thím. là giáo viên vừa đẹo người, vừa tốt bụng, thương con cháu nhưng h đây mọi thứ như đỗ vỡ trong tôi
tôi nén lại nỗi đau và vờ như ko biết. giả bộ la lớn lên
Tôi: thư chú thím con mới về...
giọng chú trong bếp vang lên. mới về hã con, tắm ruẳ đi rồi ra ăn cơm với chú thím
Tôi: dạ
và từ lúc đó tôi cảm thấy ko còn tự nhiên như trước nữa. toi muốn ra ở riêng nhưng vì gia đình khó khăn + với ba mẹ bắt tôi phải ở với chú nên tôi ko thể làm khác được. 
khoảng 3 ngày sau. khi chú ko có ở nhà, chỉ còn tôi và thím. tôi từ từ batứ chuyện và nói với thím..
Tôi: thím! con biết con ở đây phiền chú thím lắm, nhưng h con ko biết đi đâu, gia đình con khó khăn thím biết rồi đó, hix. thôi thím cho con ở đây phụ việc nhà cho thím. mọi việc con sẽ làm hết. nấu nướng hay việc nhà. tất cả con sẽ làm. thím và chú ko phải động tay vào cái j cả. 
Thím: ý con nói vậy là sao?
Tôi: dạ. ý con là con sẽ làm osin ko công cho thím, chỉ cần thím cho con ăn uống và ở đây để con đi học thôi ạ
Thím: u...h...m.... thôi được rồi. cái này là con nói đó nha. thím ko ép và thím cũng ko nói là ko cho con ở..
Tôi: dạ con biết rồi
rồi cuộc sông tôi thay dổi từ đó.
bây h ngoài việc đi học tôi phải làm việc nhà hằng ngày. vì muốn thím vui nên tôi cố làm cho tốt. ko để sai sót j
và rồi cái sở thick bệnh hoạn của tôi đã trỗi zạy mạnh mẽ trở lại sau khoảng time dài ko nghĩ đến.....khi đến 1 ngày....
Newer Post Older Post

    Share This

0 Comments:

Post a Comment